Nam hoa kinh - Chương II Tề vật luận - Trang Tử

Chương II Tề Vật Luận

Ta và trời đất cùng sinh
Ta và muôn vật sự tình chẳng hai
Ta nào biết vắng dài dĩ ngã
Lòng muôn phui muôn ngã tỉnh say
Thênh thang chèo quế vùng mây
Lòng trời lạt nẽo trốn này là đâu
Nhạc trời tấu vui sầu muôn điệu
Bóng quang huy phiêu diễu mong luân
Nơi đây ta dứt lòng trần
Bạn cùng thần thánh muôn phần hân hoan
Trìu nỗi sóng muôn ngàn ta mặc
Lửa ngất trời phần phật ta khinh
Ta nay đã thoát điêu linh
Thoát vòng sinh tử,tử sinh của đời
Ta sống giữa lòng trời vĩnh cửu
Ta sống trong khu nữu muôn loài
Vời trong thế sự vần xoay
Ta nào còn biết bên này bên kia
Tranh chấp hết thị phi cũng hết
Thị với phi phân biệt uổng công
Đã vào tới điểm đại đồng
Trong ta trời đất mênh mông một màu.

Lớn với nhỏ in nhau một lứa
Sống vắng dài cũng thỏa phù sinh
Sợ lông bát ngát mênh mong
Mà xem non thái như tình cỏn con
Kẻ chết yểu sống hơn trăm kiếp
Còn lão bành yếu triết tảo vong
Ta nay xét mọi tơ lòng
Xét niềm dĩ ngã sống trong lòng trời
Nguồn mạch ấy chả vơi chả cạn
Mà tràn lan lây lán rạt rào
Kho trời đã tiêu hao
Tiêu sao cho hết dụng sao cho cùng
Mặt tôm cá sống cùng tôm cá
Mặt hươu nai nghĩa gá hưu nai
Mặt cho khỉ vượn sánh đôi
Mặt cho trai gái tìm nơi tương phùng
Ta tìm đạo trong lòng vũ trụ
Trong lòng ta,ta cứ tìm trời
Thương cho nhân thế miệt mài
Lao đao lận đận suốt đời uổng công

Những bung tẩu mơ mồng ảo ảnh
Khiến cho đời hiu quanh gian truân
Nào hay ở giữa lòng trần
Tấc thành đã sẵn muôn phần quang hoa
Nơi trốn ấy chói lòa ánh sáng
Cũng là nơi tĩnh lãng siêu nhiên
Là nơi sực nức hương tiên
Rườm ràng to bỏ tần phiền ta quăng
Đừng biện luận nói năng chi nữa
Biết nói sao biết phải làm sao
Mênh mong bát ngát rạt rào
Im hơi lặng tiếng mới cao mới tài.

Ta quên hết hình hài ngôn ngữ
Quên rằng ta còn có hay không
Lạ thay phong thái huyền đồng
Rủ sao cho sạch tơ lòng mới nghe
Sống khinh khoát muôn bề khinh khoát
Cùng trăng sao bát ngát xa chơi
Lòng mang vũ trụ đất trời
Cùng chư thần thánh muôn đời sống chung
Sống mãi mãi vô cùng vô tận
Cùng trời mây chuyển vận quanh ta
Mặc cho trần thế buôn ba
Vì ta đã được tinh hoa đất trời
Thử ướm hỏi đâu nơi giực gót
Đâu là nơi cùng tột phải đi
Ta nay truyền lẽ huyền vi
Có trời lập tức hết kỳ buôn ba
Được trời đạo ấy là đạt đích
Hết tong mò tịnh mịch lăng nhăng
Được trời là được thiên chân
Chân nhân phải có thiên quân đái lòng..
(Trang Tử)

0 nhận xét: